Chương 37. Tạm Biệt
“Ông chủ Lưu, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không làm bếp tổng hợp của anh...”
“Tổng giám đốc Từ, mặc dù chúng tôi là thương hiệu mới nhưng bếp tích hợp của chúng tôi tốt hơn so với các thương hiệu khác. Tôi có thể cho anh giá nhập hàng ưu đãi nhất…”
“Ông chủ Lưu, xin lỗi...”
Sáng sớm.
Bên cạnh cửa hàng “Bếp tích hợp Sâm Nhiên”.
Lưu Khai Lập say rượu hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.
Khi biết Trương Thắng đã ký một hợp đồng khác với Giang Tây, anh ta thấy tâm trạng của mình không còn phấn khích như lúc đầu mà thay vào đó là một cảm giác khó chịu nói không nên lời.
Mấy ngày nay anh ta đã làm việc rất chăm chỉ.
Nhưng may mắn không mỉm cười với anh ta.
Anh ta không ký được một đơn hàng nào cả.
Thậm chí hôm nay anh ta đã ăn tối và uống rượu với một khách hàng tiềm năng mà anh ta đã biết từ lâu, nhưng cũng không ký được một đơn hàng nào.
Đối phương dường như mềm cứng gì cũng không được, anh ta nói như thế nào cũng vô dụng, thậm chí anh ta lấy thân phận ông chủ chia một ít lợi ích cũng không có cách nào để cho đối phương đồng ý.
Đó thực sự là một chuyện rất gay go.
Anh ta liếc nhìn phòng Trương Thắng, trong phòng Trương Thắng vẫn còn tiếng bàn phím lạch cạch nhịp nhàng.
Anh ta do dự một lát cuối cùng vẫn không đi lên.
Sau khi về nhà, bà xã Trần Ái Cúc đầu tiên phàn nàn mùi rượu của anh ta, sau đó cằn nhắn nói anh ta không làm việc đàng hoàng, trong lời nói đều có ý nếu anh ta có một nửa năng lực của Trương Thắng thì cửa hàng này cũng cách thành công không xa.
Lưu Khải Lập nghe xong cảm thấy rất chói tai.
“Em thừa nhận cậu ta siêng năng, cậu ta may mắn, nhưng…
“Có thể ký được một hai đơn hàng là may mắn lắm rồi. Tuy nhiên, chỉ trong một tuần, cậu ta đã ký được sáu đơn hàng rồi, cách nhiệm vụ mười ba đơn không còn xa nữa … “
“Năm đơn, trong đó một cái là Lý Bân ký, không phải Trương Thắng ký...Cái này phải tính tách ra, không thể tính vào trong mười ba đơn kia.”
“Lý Bân không phải là người Tiểu Trương gọi vào sao? Chạy theo Tiểu Trương hai ngày, Lý Bân có thể tự ký đơn, anh nhìn xem, anh cũng chạy nhiều ngày như vậy...nhưng mấy ngày nay khách hàng đi vào đều hỏi Trương Thắng, có ai đến tìm anh đâu? Chúng ta phải tìm cách giữ chân những nhân tài như Trương Thắng...”
“...”
Bên tai, tiếng bà xã lải nhải vẫn vang lên.
Lưu Khai Lập đang suy nghĩ về tương lai của cửa hàng của mình, rồi nghĩ đến việc chia cho Trương Thắng một số cổ phần, sau đó...
Tương lai cửa hàng này anh ta con mẹ nó còn có quyền nói gì không?
Hiện tại vợ anh ta tựa hồ đã bị hắn tẩy não, hầu như ngày nào cũng là Trương Thắng, tại sao cô không lấy Trương Thắng luôn đi?
Anh ta mới là chủ cửa hàng này!
Trương Thắng không có gì cả, chỉ là người nghèo nên đã nhận hắn vào kinh doanh, cho hắn một miếng ăn và còn cho hắn khoản hoa hồng, thế cũng đã rất tốt rồi, còn chia cho hắn cổ phiếu...
Đây chẳng phải là coi tiền như rác sao?
Nhưng...
Buổi tối hôm đó mình uống rượu, chính miệng mình nói chuyện cổ phần với Trương Thắng, lỡ như bọn họ thật sự tin thì….
Lưu Khải Lập càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng, sau đó trằn trọc mãi không ngủ được.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lưu Khai Lập lập tức gọi cho Trương Thắng.
“Trương Thắng...”
“Ông chủ Lưu?”
“Trương Thắng, trước đây lúc say rượu, tôi có nói đùa gì không?”
“Không có...”
“À, vậy thì tốt rồi, có chút lời nói khi rượu vào không thể coi là thật. Ha ha, đúng rồi Trương Thắng, tôi giới thiệu cho cậu một khách hàng. Tổng giám đốc Từ, người ta là khách hàng lớn, có biệt thự ở Yến Kinh, đêm qua nói chuyện phiếm với anh ta, đối phương hơi có ý định ký hợp đồng, vốn hôm nay muốn ký đơn này, nhưng hôm nay thật sự là hơi bận, phải đi họp, hay là cậu hỗ trợ ký một chút?”
“Được!”
Buổi sáng.
Ánh nắng mặt trời chiếu vào cửa hàng.
Gọi điện thoại xong, Lưu Khai Lập nhìn con gái Lưu Oánh Oánh dẫn theo mấy khách hàng vào, kiên nhẫn giới thiệu và thiết kế bếp tích hợp cho bọn họ, trong lòng anh ta cảm thấy bớt lo lắng hơn.
Mấy ngày nay, con gái trưởng thành rất nhanh, không những trưởng thành hơn xưa mà còn tinh tế hơn trong cách nói chuyện với khách hàng, cứ hai ba câu là con bé có thể dùng thông số nghiệp vụ để nắm bắt được nỗi đau của khách hàng, khiến khách hàng phải hết lòng lắng nghe con bé giải thích.
Nhìn một hồi, khi nhìn thấy con gái cầm lấy hợp đồng ký đơn này, cũng kéo mình sang bên cạnh, trước mặt khách hàng giới thiệu lắp đặt của mình đa chuyên nghiệp, tỉ mỉ hơn, có nhiều khác biệt với các thương hiệu bếp tích hợp khác, trong lòng anh ta lập tức được trấn an.
Bây giờ nghĩ lại, tương lai con gái chắc chắn có thể là một trong những trụ cột của cửa hàng này.
“Bố, khách hàng của khu Tường Hoà này sẽ sắp xếp lắp đặt vào chiều mai...”
“Được rồi!”
“Bố, bố làm một mình có kịp không? Bố có muốn tuyển vài người học việc về giúp bố không?”
“Kịp, kịp, những người học nghề đó chỉ ăn mà không làm việc, phải dạy nghề, không ở lại được nữa thì bỏ chạy. Tuyển những người này để làm gì? Bây giờ không có nhiều việc làm...”
“Được rồi bố, bây giờ con lại đi hẹn một khách hàng khác ha…”
“Ừm, con đi nói chuyện đi, cửa hàng có bố rồi.”
“Được rồi!”